Cháu Lê Anh Dương, sinh năm 2012, lẽ ra đã học ở lớp 7, nhưng cuộc đời lại bắt em mãi luẩn quẩn với những con chữ lớp 2. Lê Thúy Quỳnh, cô con gái lớn 22 tuổi, thân hình thiếu nữ nhưng tâm hồn mãi là một đứa trẻ, quấn quýt bên bố không rời nửa bước. Cảnh tượng ấy, đôi khi khiến lòng người se lại, một tình phụ tử, mẫu tử thiêng liêng mà đắng lòng.
Cuộc sống mưu sinh của gia đình vốn đã chồng chất khó khăn. Căn nhà nhỏ ở Bạch Đằng từng là tổ ấm, nhưng đã phải bán đi từ năm 2016 để chạy chữa cho con. Suốt 9 năm ròng rã thuê trọ, hết nơi này đến nơi khác, đến nay mới tạm ổn định trong căn nhà ống vỏn vẹn 15m chiều dài, hơn 2m chiều rộng ở phố Khâm Thiên. Gian trong chỉ đủ đặt một chiếc giường, không vách ngăn, đủ thấy cuộc sống eo hẹp đến nhường nào. Gian ngoài, chị Hương đặt máy may, tiếng lạch cạch của kim chỉ như tiếng kim đồng hồ đếm từng bữa ăn, từng viên thuốc cho con. Còn anh Quyên, người cha khắc khổ, hàng ngày vẫn rong ruổi trên chiếc xe ôm cũ kỹ, đôi khi phải chở theo cả Quỳnh giữa trời mưa gió, bởi lẽ không ai trông nom, và nỗi sợ con lạc đường cứ thường trực.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có bóng tối. Ngày 10/7, một tia sáng ấm áp đã len lỏi vào căn nhà nhỏ ấy. Quỹ Thiện Tâm, thông qua Trung tâm Công tác xã hội và Quỹ Bảo trợ trẻ em Hà Nội, đã trao khoản hỗ trợ 20.000.000 đồng cho gia đình chị Hương. Với số tiền có thể không phải là một một số tiền lớn, nhưng nó mang theo một tấm lòng, một lời sẻ chia, nguồn động viên tinh thần quý giá. Nó không chỉ là vật chất, mà là sự khẳng định tình người vẫn luôn hiện hữu trong xã hội, vẫn có những tấm lòng rộng mở, sẵn sàng dang tay sẻ chia gánh nặng.
Ảnh: Đ/c Vũ Hồng Thu- Phó Giám đốc Trung tâm Công tác xã hội và Quỹ Bảo trợ trẻ em Hà Nội trao Hỗ trợ cho gia đình anh Quyên, chị Hương
Sự hỗ trợ từ Quỹ Thiện Tâm không chỉ là vật chất mà còn là một nguồn động viên tinh thần quý giá, khẳng định rằng tình người vẫn luôn hiện hữu, luôn có những tấm lòng sẵn sàng dang tay sẻ chia. Hy vọng rằng, với sự chung tay của cộng đồng, gia đình chị Hương sẽ có thêm nghị lực để vượt qua bão giông, để những nụ cười dù ngơ ngác của Dương và Quỳnh vẫn mãi lấp lánh như mặt trời trong bóng tối.
Nguyễn Hồng Diệp